Friday, August 28, 2009

Đố Ai Không Cười

Thay vì thở ngắn than dài, đau thương ngậm ngùi, oán đời, oán mình, oán xã hội, oán những người bạn tù xung quanh, tôi lục lọi lại trong trí nhớ, tìm đến kho tàng dân gian của ông bà tổ tiên, đồng thời là cả kho chuyện phiếm của mình để dùng lại .Giữa hai sự lựa chọn sống, chết, khóc cười, tôi đành chọn tiếng cười, để còn có hy vọng sống mà trở về cùng gia đình, cộng đồng xã hội, đặc biệt là những người bà con anh em bên kia bờ biển đông, những người chưa một lần gặp mặt, xem ảnh, song đối với tôi còn hơn cả ruột thịt, bạn hữu...Đọc tiếp