Sunday, April 29, 2007

Trần Khải Thanh Thuỷ và Câu Hỏi Cho Những Người Cầm Bút


Diệp Quang Thanh

“…Thât là chua cay và mỉa mai khi cả cái xã hội này tôn vinh những giá trị ảo, luôn làm ngược những qui luật phát triển tự nhiên, như trồng cây ngược, cắm ngọn xuống đất …”



Nếu tôi chêt xin ghi lên huyệt mộ
Rằng “Đây là người yêu nước thương dân”
Dùng ngòi bút xoay đòn chế độ...
Chỉ cần mấy câu thơ trích ở trên ta có thể thấy được cái dũng khí, cái tư chất đầy khí phách của tác giả. Chỉ cần mấy vần thơ trên, ta đã thấy được con người hiên ngang bất khuất của chị, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng... Chị coi nó như một giấc ngủ nhẹ nhàng vào lòng đất mẹ...
Cái cảm khái đó, chỉ có những người anh hùng, có những hành động anh hùng vì đại nghĩa, vì nhân dân, nên họ dám đối mặt với cả cái chết, coi cái chết nhẹ nhàng như vậy. Cái khí phách này không thể có được những kẻ tầm thường, bỉ lậu.


Chị bộc bạch tấm lòng của chị, sẵn sàng đền nợ nước bằng sự hy sinh bình dị của mình. Chỉ cần dòng chữ duy nhất “xin được ghi trên huyệt mộ” đã nói lên tấm lòng chị đối với quê hương xứ sở, một sự cầu xin giản dị nhưng vĩ đại. Tình yêu quê hương đất nước trào dâng đến quặn đau rỉ máu, là cảm xúc bột phát của một nhà thơ, một con người yêu nước chân chính, làm ra khi đang trên đường bị kẻ ác dẫn giải.


Phải! “Đây là người yêu nước thương dân”. Yêu đến độ dám hy sinh thân mình vì tình yêu đó! Thương đến độ bất chấp hiểm nguy, bất chấp đến tính mạng để dâng hiến đời mình cho tình thương đó! Chỉ có được ở những người anh hùng, “bảo vật” của quốc gia, “nguyên khí” của dân tộc mà thôi!


Tình yêu nước thương dân của chị được dồn tất cả lên đầu ngọn bút, thứ vũ khí duy nhất mà chị sử dụng để chống lại cường quyền, thứ vũ khí mà kẻ ác phải run sợ, với một “sức khoẻ” phi thường,với sự dồn nén căm phẫn uất ức đến trào dâng, chị chiến đấu chống lại kẻ ác bằng hàng trăm bài viết với hàng chục nghìn trang giấy chỉ trong một thời gian ngắn. Nghị lực ấy, sức khoẻ ấy được tiếp sức bởi lòng căm ác sâu sắc, bởi tình yêu nước thương dân nơi chị. Chứ đâu phải thế lực nào! Đâu phải vì động cơ thấp hèn vì tiền bạc vật chất -như kẻ ác đã từng vu khống bịa đặt cho chị!


Cái sức khoẻ kỳ diệu đó thể hiện trên từng trang web dân chủ điện tử. Chúng ta mở bất kỳ trang nhà dân chủ nào cũng đều thấy chị xuất hiện, với cách viết, lối hành văn độc đáo. Dứt khoát ngay thẳng, đi thẳng vào vấn đề chửi thẳng vào mặt lũ phản dân hại nước, vạch trần những hành vi đê tiện, hèn hạ và dã man với những lời chua cay, ngoa ngoắt, nhưng rất xứng đáng, đúng với những hành vi bỉ ổi, đúng với cái thực trạng “... đi với ma mặc áo giấy”, chứ chị không thêm thắt, hay vu khống vống lên, có ít xuýt ra nhiều. Họ, lũ Việt gian phản quốc đó, rất xứng đáng với những ngôn ngữ được chị dành cho trên cả hai phương diện nghĩa đen và nghĩa bóng.


Những sự kiện, những tin tức cũng rất trung thực, đáng tin cậy được chị đưa lên bài viết, bởi chính chị là nhân chứng, là chứng nhân tận mắt chứng kiến, hoặc giả những nạn nhân, những người bằng xương bằng thịt kể lại cho chị, những sự việc, những thảm cảnh mà cái chế độ thối nát này gây lên. Tất cả được chị nêu dẫn chứng một cách cụ thể, chứ không mù mờ lấp liếm, ù xoẹ như lũ bồi bút thường hay rêu rao biện luận: Nào là những “tổ chức phản động”! Nào là “tài liệu tuyên truyền chống lại chính quyền nhân dân”, nào là “bắt quả tang” v.v. Danh không chính, thì phải tìm cách lửng lơ.... Thế nào là phản động? Không thấy chúng diễn giải cái chất phản động của những tổ chức đó! Xem nó “phản” lại ai, chống lại ai. Những lời nói tuyên truyền của họ như thế nào? Tại sao họ chống lại? Không thấy những cái loa ấy dám nêu đích thực như “giặc cái” TKTT đã nêu trong bài viết.


Tài liệu tuyên truyền? Cũng không thấy nêu lên nội dung tài liệu đó tuyên truyền cái gì! Những tài liệu mà chúng vu cho các nhà dân chủ, sao giống với những điều mà hiến pháp 1992 của chúng qui định thế! Tự do ngôn luận. Phổ biến quyền làm chủ của nhân dân? Hướng dẫn cho dân oan, gõ đúng cửa những cái “mặt dầy” “mặt thớt” của những ông kẹ là chống lại chính quyền nhân dân ư? Tố cáo tham nhũng, tố cáo oan sai cũng là chống lại chính quyền nhân dân sao? Vạch mặt chỉ tên lũ bán nước hại dân là chống lại dân? Ai dạy cho các ngươi điều đó? Ai cho quyền các ngươi được hành xử như vậy! Chỉ có lũ cướp bản chất của đảng cướp mới dám hành xử như vậy! Đưa lên mạng cho thiên hạ biết cái cách đối xử với dân như một tên đầu sỏ có máu mặt nào đó, khi bị dân oan chặn xe buộc phải nhận đơn. Nhưng khi thoát ra được y ngang nhiên ném qua cửa xe đơn của dân ra lề đường.


Bắt quả tang? Thật là nực cười! Những người dân chủ nói và làm công khai, đường hoàng, bởi những việc làm của họ là chính nghĩa. Nếu có phải bảo mật thì đó cũng là biện pháp nghiệp vụ, để tránh những con mắt xoi mói, lục soát theo dõi trơ trẽn của những cái đuôi, cái công cụ của đảng mà thôi.


Song hành với lối viết đó, giọng văn của chị bao giờ cũng có chất “hài”. Cái hài mỉa mai, giễu cợt rất chi là sâu cay, làm cho kẻ ác điên cuồng, cay cú. Cái chất hài của chị, như mũi dao khoét sâu vào đúng chỗ hiểm của con ác thú. Tuy vậy chị không hề tỏ ra run sợ và chùn tay lên án những hành động bỉ ổi, hèn hạ của bọn ác quỉ đó. Chị lôi xềnh xệch chúng ra trước công luận với sự thách thức đầy ngạo nghễ. Vũ khí của chị chỉ là ngòi bút, quá chênh lệch với chế độ bạo tàn, với bộ máy công an mật vụ dầy đặc, được trang bị đầy đủ, với xích xiềng, với nhà tù và cả họng súng. Tất cả đối với chị chỉ là con “muỗi”.


Bởi trong chị có những sức mạnh còn mạnh hơn cả cái chết, mạnh hơn cả bạo tàn, đàn áp. Sức mạnh đó là niềm tin vào chân lý, bởi sức mạnh vì tình yêu nước thương dân. Chi tin vào trong cuộc đối đầu này. Chị là đại diên cho chính nghĩa chiến đấu với bạo tàn phi nghĩa. Đứng đằng sau chị là những người đồng chí của chị, là nhân dân, tuy do hoàn cảnh không dám ra mặt ủng hộ chị. Nhưng tôi tin rằng mọi người đều thầm cầu nguyện, khấn trời phật phù hộ cho chị. Nhất là những người dân nghèo khổ. Là cả thế giới của những lương tri, của những tấm lòng nhân ái, đứng về phía chị, che chở cho chị, ủng hộ chị tiếp thêm sức mạnh cho chị trong cuộc đấu tranh đầy chính nghĩa này.


Đọc bài viết của chị, đôi khi ta bật cười bởi chất hài của chị. Nhưng khi đi sâu vào liên tưởng đến đời sống xã hội hôm nay, chúng ta thấy cái chất hài trong chị cũng đã tràn đầy, phơi bày ra những cái “hài”rồi! Cả một xã hội trong cái sân khấu hài, tất cả đều sắm vai hài, mặt ai cũng được bôi nhọ nên chẳng ai cười được ai. Thât là chua cay và mỉa mai khi cả cái xã hội này tôn vinh những giá trị ảo, luôn làm ngược những qui luật phát triển tự nhiên, như trồng cây ngược, cắm ngọn xuống đất. Cho bò thay mèo đi bắt chuột, được ăn cơm cá ngủ với người. Còn mèo thế chỗ của bò ra cày ruộng kéo xe. Những cái tốt thì bảo đó là xấu xa. Người ta tôn vinh cái xấu xa đểu giả, tôn thờ kẻ ác, ngu đần như thần Zơt. Không ngượng ngùng, không cắn rứt, sẵn sàng làm ghế cho những kẻ vô học. Làm tên phu khiêng kiệu cho kẻ dốt nát để được hưởng miếng đỉnh chung... Người ta tung hô, nuôi dưỡng cái giả dối, sống cùng cái giả dối như một lẽ đương nhiên, không hổ thẹn. Người ta công khai giả dối, tâng bốc giả dối để làm hành trang tồn tại với đời, để cố vá víu, che đậy...với nhân loại. Người ta xa lánh người tốt, người hay như xa lánh hủi. Trong khi đó họ sẵn sàng lê thân đến luồn cúi kẻ vô học để cầu thân, để nhờ vả, để được che chở. Cách sống đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi tâng lớp xã hội này rồi!


Bởi vậy, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên là ngòi bút của chị rất có tác dụng với hải ngoại, là một số ít những người con dân Việt hãy còn giữ lại lương tri của những con người biết đứng thẳng, nghĩ và nói thật. Những bài viết của chị cũng được những người của đa số thầm lặng trong nhân dân trân trọng, mặc dầu họ phải dè chừng guồng máy công an khủng bố kìm kẹp mà phải giả câm giả điếc. Còn đối với lũ “đầu trâu mặt ngựa” (ào ào như sôi) thì vốn đã vô cảm, vốn đã rất “ ngây mặt sắt” trong cái xã hội “bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng, in hệt như xã hội của cô Kiều ngày xưa rồi! Trong cái xã hội như thế thì những người gọi là “nhà văn”, “người cầm bút” có thẻ bài chính thức có lẽ cũng rơi rớt mất nhiều rồi cái gọi là liêm khiết của nhà văn, họ chỉ mê mải “mỏi gối quỳ mòn sân tướng phủ” thôi mà!


Lối hành văn “Dùng ngòi bút để xoay đòn chế độ” của chị có tính chiến đấu rất cao. Nó truyền nguồn cảm hứng đến cho những người yêu dân chủ, yêu tự do. Nó đã tạo lên một làn sóng các “fan” mến mộ chị, khâm phục chị, lo sợ cho chị, bởi cái dũng khí của chị sẽ dẫn chị đến cửa trại giam ngày một gần hơn như một lẽ tất yếu. Sở dĩ kẻ ác chưa dám đưa chị từ nhà tù lớn vào nhà tù nhỏ vì chúng còn đầu cơ cho con bài chính trị, diễn nốt màn kịch “dân chủ” với thế giới bên ngoài đang dở dang. Khi phi vụ đầu cơ đã xong xuôi trót lọt, thì việc giam nhốt chị chỉ còn là thủ tục, chỉ còn là thời gian mà thôi. Vì vậy ta không có gì phải ngạc nhiên, không có gì phải lo lắng suy nghĩ. Bởi các chiến sĩ đấu tranh dân chủ đã xác định, việc vào tù, chưa phải là điều tê hại nhất. Chị đã sẵn sàng dâng hiến hy sinh cho tổ quốc thì việc bị cầm tù đối với chị chỉ là chuyện “nhỏ”.


Đấy! Cái khí phách hiên ngang anh hùng! Cái dũng cảm tuyệt vời của chiến sĩ dân chủ được thể hiện như vậy đấy! Một con người rất đỗi bình thường, như bao người khác, nhưng cái khí chất toát lên bởi khí phách trong nội tâm ở những người bình dị đó. Đâu cần phải quần dài áo thụng, học giả bằng cấp này nọ! Đâu cứ phải đấng mày râu, đại trượng phu, tiểu trượng phu... Càng càm khái, kính phục chị bao nhiêu, càng cảm thấy hổ thẹn những kẻ cũng mang danh là văn sĩ, trí thức! Những tu mi nam tử của thời đại mang danh có học, mang danh đệ tử của thánh hiền, thế mà sao họ như là những người vắng mặt trên cuộc đời hiện thực của xã hội hôm nay nhỉ?.


Văn là người! Văn là đời.Văn là cuộc sống. Trót mang lấy nghiệp cầm bút phải xác định là hiện thân tri thức của một dân tộc, của thời đại. Người cầm bút phải lĩnh vác trách nhiệm nặng nề của nhân dân giao phó, của lịch sử trao cho, phải thể hiện cái chí khí của người cầm bút, dùng ngòi bút của mình là công cụ làm cho đời đẹp thêm, như người nông dân dùng cày để cày ruộng, để giúp ích cho đời,cho người. Lúc tổ quốc lâm nguy, hữu sự, phải dùng ngòi bút của mình như một vũ khí chống lại bạo tàn, gian ác. Khi xã hội đầy rẫy những mâu thuẫn bất công, trái với đạo lý mà thánh hiền đã răn dạy, nhà văn phải dùng ngòi bút của mình vạch trần những tội ác, những thế lực hắc ám.


Nhà văn phải làm như vậy, vì trước là vì lương tâm của nghề cầm bút, sau là báo đáp, trả công cho những người một nắng hai sương nuôi nấng họ nên người, biết cầm bút là biết được thiệt hơn, điều hay lẽ phải. Họ nên nhớ, họ là sự chắt lọc tự nhiên của dân tộc, tinh hoa của dân tộc, tài sản của dân tộc, thì hãy vì nhân dân, vì tổ quốc để trở về với chính nghĩa, trở về cội nguồn nơi sinh ra và nuôi nấng họ. Uống nước xin hãy nhớ nguồn! Ai ơi xin đừng vong ân bội nghĩa với đồng bào, với dân tộc sinh ra mình. Nhưng tiếc thay!


Hỡi những nhà văn, nhà thơ tội nghiệp và đáng trách, đa số họ không ý thức được điều đó. Khi họ đọc những câu thơ đầy chất nhân văn, đầy dâng hiến của nữ văn sĩ TKTT họ nghĩ gì? Họ thấy gì? Họ cảm nhận được cái gì? Tâm hồn thơ lai láng của họ có rung động, có hổ thẹn, có day dứt lương tâm hay không? Họ nghĩ gì, khi tháng tháng ký sổ nhận về những đồng tiền lương, những đồng tiền mà đảng Việt gian đã cướp của dân để bịt mồm che mắt họ? Họ nghĩ gì khi mải bon chen vào cái vũng bùn ngập ngụa, cái bả bẩn thỉu của những giải này giải nọ, của những chức danh bịp bợm, mà không bao giờ họ xứng đáng được hưởng, vì họ không phải phục vụ nhân dân, mà họ đang phục vụ, đang luồn cúi cung phụng lũ bán nước hại dân? Họ đã vô ơn, quay lưng lại với sự bất công, thờ ơ vô cảm với nỗi đau của dân,những người đã nuôi nấng chắt chiu cho họ. Cái chức danh “Nghệ sĩ nhân dân” chỉ thực sự xứng đáng cho những ai vì nước vì dân. Chỉ có những người như TKTT mới xứng đáng nhận được phần thưởng đó do chính nhân dân trao tặng cho họ mà thôi.


Trần Khải Thanh Thủy bị giam cầm! Có lẽ trong một quãng thời gian sắp tới, trên văn đàn dân chủ sẽ vắng bóng những bài viết đầy sức chiến đấu của chị. Nhưng hình ảnh của chị, tấm gương của chị lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí mọi người. Để Trần Khải Thanh Thủy, lúc nào cũng luôn luôn ở bên cạnh chúng ta, tôi xin đề nghị, các trang nhà dân chủ dành những trang chân trọng nhất để liên tục đăng lại những bài viết của chị, mở những mục ý kiến hay những lời bình về bài viết của chị, tiếp sức sao cho sức sống mãnh liệt của chị, ngọn đuốc Trần Khải Thanh Thủy sẽ không bao giờ tắt. Như một tấm gương để mọi người noi theo. Để kẻ ác phải cúi đầu run sợ trước vũ khí sắc bén của chị. Để cho những văn sĩ, trí thức hãy còn u mê tăm tối, phải cúi đầu hồi tâm chuyển ý, thực hiện trọng trách và trách nhiệm của mình, dùng ngòi bút làm vũ khí, cùng với nhân dân đấu tranh lật đổ chế độ bào tàn, phản dân hại nước. Đừng bi quan yếm thế như ai đó đã than vãn: “Bút đào huyệt giấy để chôn mình dần”.


Hãy noi theo những tấm gương của cha ông mình, những sĩ phu yêu nước như Nguyễn Đình Chiểu, Nguyễn Khuyến, Nam Cao, Ngô Tất Tố... Như Nguyễn Chí Thiện, Dương Thu Hương, Trần Khải Thanh Thủy... hôm nay, để làm rạng danh tên tuổi, không hổ thẹn với non sông. Xin hãy: BÚT LÀM NÊN SỬ ĐỂ GHI DANH MÌNH

Hà nội 25/4/2007
Diệp Quang Thanh
Nguồn: Thông Luận