Thursday, March 22, 2007

Hãy rửa nỗi nhục, nỗi đau cho chúng tôi!


Trần Khải Thanh Thuỷ (lần thứ 2)

-Thưa bà con cô bác anh em Việt Nam trên khắp thế giới !
Thật không gì vui hơn khi mở trang mạng Internet, thấy hình ảnh của bà con tràn xuống đường biểu tình, tay căng biểu ngữ, ngực đeo khẩu hiệu, hoặc giương cao cờ vàng và ảnh của các nhà dân chủ Nguyễn Vũ Bình, Cụ Lê Quang Liêm, linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Lê thị Công Nhân... Cá nhân tôi tuy chưa phải nằm sau song sắt nhà tù, nhưng ngày nào cũng bị lũ cướp cạn đem xe máy, ô tô đuổi bắt, áp giải về 87 Trần Hưng Đạo để "kê khai thành tích giúp dân, cứu nước". Bát phở đặt trước mặt, chúng không cho ăn, tất cả 20 tên vòng trong vòng ngoài gầm gừ hạ lệnh: Đi! Đi ngay, không ăn uống gì cả, lên trên đồn rồi ăn. Chiếc xe máy dựng trước cửa quán, cũng bị chúng thô bạo lôi về đồn, sau khi đã thọc tay vào túi áo khoác của "đương sự" lấy chìa khoá. Ngay sau đó, cả hai chục tên gồm đủ các ban bệ, thành phần từ bộ, quận phường, sở, cả nam lẫn nữ... ra sức lôi kéo, đẩy tôi vào trong lòng xe, mặc mình la hét, phản đối, thét gào, cũng không sao thoát khỏi những bàn tay sắt và những lời gầm gào, thoá mạ của chúng:
- Im đi, im ngay, không tao tát cho vỡ mồm, tao vả cho gãy răng bây giờ
- Đồ phản động!
- Cõng rắn cắn gà nhà !
- Chúng nó cho mấy đồng bạc bẩn thỉu là tình nguyện chửi thuê hả?
v.v và v.v
Ngày nào cũng vậy từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối làm thông trưa, không nghỉ ngơi , ăn thì được gọi riêng một xuất cơm hộp, ngồi ăn tại góc phòng, còn lũ cướp ăn riêng một bàn, ngồn ngộn thức ăn, nói cười hỉ hả ...Sau đó lôi ra tất cả những thứ đã thu giữ tại nhà mình từ đơn thuốc, thư cám ơn, giấy xác nhận tiền, hoá đơn gửi tiền cho bà con ở tỉnh xa (Những gia đình có người bị công an bắt) , rồi khui ra tất cả các hình ảnh, bài vở, tài liệu trong đĩa mềm, ổ cứng, đĩa CD, computer bắt mình ký nhận, hòng có thêm chứng cứ buộc tội mình theo điều 88 " hoạt động chống phá nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam "
Chính vì thế tâm hồn tôi luôn hướng về bà con với tất cả âm thanh lắng đọng vọng về trong các cuộc biểu tình mà tôi được nghe trực tiếp qua điện thoại hoặc xem trên nét, đọc trong hộp thư điện tử do bạn bè gửi tới.
Thưa bà con !
Là công dân của nước Việt Nam mà đặc điểm nổi bật dễ nhận thấy là: Chiến tranh liên miên, đau khổ chất chồng, cứ lấy chiến tranh để làm ra lịch sử dân tộc, vì thế sau mặt trái của tấm huân chương: Chết chóc, đói nghèo, lạc hậu, chúng ta cũng tự tìm ra được một chân lý cho mình, không đấu tranh nào tránh khỏi sự hy sinh, mất mát. Đấu tranh công khai với bọn độc tài, tiếm quyền, cộng sản càng muôn vàn khó khăn hơn, bởi chúng có cả nhà tù, phương tiện đàn áp, cùng đội ngũ công an, quân đội, toà án, viện kiểm sát hùng hậu trong tay. Nhưng dù thế nào, cái mà chúng tôi lựa chọn là độc lập, tự do chứ không phải nô lệ, độc tài.Vì vậy một khi đã sa vào tay kẻ tiếm quyền là đảng cộng sản thì sẵn sàng chịu đựng chứ không van vỉ, cầu xin.
Một ngày tù bằng nghìn thu ở ngoài, một đêm nô lệ với những người có chính khí dài lê thê như vô tận. Cảnh tượng mà linh mục Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Tấn Hoành, Bùi Kim Thành, Trần Quốc Hiền v.v đang phải trải nghiệm (sau đó sẽ là tôi) . Tất nhiên sự dài ngắn của thời gian có ý nghĩa đối với từng người, song ai cũng hiểu một điều căn bản: Tự do là cái đích, thời gian phục tùng cái đích tự do chứ không phải cái đích tự do uốn mình theo thời gian. Chính vì thế mà sự chờ đợi trong cảnh tù đày càng sầu muộn, tê tái hơn.
Thưa bà con cô bác anh em người Việt trên toàn thế giới!
Chưa khi nào đảng cộng sản lại lộ rõ thủ đoạn tàn ác, công khai như lúc này. Bình thường từ ngày có đảng đến nay, đảng luôn đè đầu, cưỡi cổ trăm họ bằng những chính sách và thủ đoạn mị dân .

77 năm đời ta có đảng là 77 năm tất cả những luân lý sơ đẳng giữa người và người bị đảo lộn. Đảng luôn coi việc bán nước là vinh quang, tàn sát là pháp trị, cướp bóc là hợp lý, gian lận là đạo đức, hoang dâm là lý tưởng. Hễ nghe ai nhắc tới công lý, đạo lý, nhân nghĩa là lập tức bị quẳng vào đồn viết kiểm điểm, tường trình, ăn đấm, đạp, hay đe doạ, chửi mắng, hoặc trắng trợn hơn, bị kết án từ 6 tháng cho đến cả chục năm tù như Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn, Hoàng Minh Chính, Phạm Quế Dương v.v. Anh Nguyễn Tấn Hoành, chị Lê thị Anh Đào, chỉ vì hô hào tăng vài đồng lương cho anh chị em công nhân mỗi ngày mà cũng bị nhà nước cộng sản trả lời bằng bắt bớ, tù đày, không biết ngày nào ra?

Chúng ta muốn xây dựng một quê hương Việt Nam tràn đầy ánh nắng tự do và xanh rờn hạnh phúc, chúng ta đòi xoá bỏ bất công ngang trái, kiên quyết không chấp nhận sự áp bức, bóc lột do đảng cường quyền cộng sản đẻ ra. Đó chính là mục đích duy nhất, cuối cùng của anh em dân chủ Việt Nam cũng như ba triệu đồng bào ta tại hải ngoại .
Hơn nữa hạnh phúc còn có ý nghĩa tinh thần của nó. Chúng ta đấu tranh cho độc lập, tự do, bao gồm cả việc đấu tranh cho một cuộc sống lương thiện, tốt lành, trung thực, hiếu lễ, tiết hạnh, những phẩm chất lâu đời của ông bà, tiên tổ cần phải được bảo tồn và phát huy. Chúng ta không thể nào và không bao giờ chấp nhận một xã hội công khai hô hào dâm loạn, khát máu, phản bội, vùi dập lương tâm và lương tri đẩy đồng tiền và xác thịt lên tột đỉnh của lẽ sống như đảng cộng sản đã và đang làm.
Thưa bà con!

Cho phép tôi thay mặt hơn 80 triệu đồng bào quốc nội nói với bà con những điều gan ruột, hàng ngày, hàng giờ đã và đang xảy ra trên đất nước Việt Nam yêu dấu của chúng ta: Hoà bình 32 năm rồi mà những người dân vẫn mình trần, thân trụi như từ trước thập kỷ 30( khi đời ta chưa có đảng), khắp đường ngập kẻ ăn xin, cha mẹ vẫn rơm rớm nước mắt khóc khi buộc con phải nghỉ học vì không đủ gạo ăn, tiền đóng học phí cùng trăm khoản tiêu cực phí khác. Biết bao nhiêu người vợ cả ngày bán hàng mà không kiếm nổi vài chục đồng lãi, phải dấm dúi đem thân ra làm đệm thịt, giá đỡ , lấy tiền nuôi sống gia đình. Hàng triệu thanh niên nông thôn không có việc làm trở thành con mồi săn đuổi của chủ các bãi vàng, hoặc phải làm cu li, cửu vạn, đói rách, rạc dài... Hàng chục triệu con bệnh không lo nổi tiền thuốc uống hoặc vào bệnh viện điều trị phải chấp nhận cảnh sống mòn, chết non... tình nguyện ghi tên vào sổ Nam Tào, Bắc Đẩu khi tuổi đời chưa kịp 40 xuân xanh. Hàng triệu trẻ em, thanh niên mắc căn bệnh thế kỷ do nghiện hút phải từ giã cõi đời khi chưa kịp bước vào tuổi trưởng thành... Chùa chiền bị đập phá tan hoang, dù được hồi phục, xây mới vẫn không thể cầu nguyện siêu thoát cho bao nhiêu linh hồn vật vờ oan khuất nơi mặt đất, càng không thể cầu nguyện cho sự hoà hợp giữa 80 triệu người bị áp bức và kẻ thống trị là tập đoàn cộng sản cùng bè lũ tay sai của chúng.

Thưa bà con Việt Nam trong và ngoài nước!

Đã qua rồi cái thời đảng trị, mọi thế lực chính trị, đảng phái đều do đảng hà hơi, do đảng móc từ trong túi áo của chủ nghĩa Mác Lê, Hồ Chí Minh ra ban cho dân. 77 năm trời, người dân Việt Nam đã khổ ải trăm đường vì tất cả- từ ngôi vị, chức tước, đến mái nhà hay món tiền chợ hàng ngày đều do đảng cầm quyền chi phối, Đảng là cuộc sống của dân, đảng ban cho hơi thở, giọng nói, điệu bộ và dạy bảo mọi đường đi nước bước, lúc nào cần lên gân lên cốt (Khi đấu tố, lúc ca ngợi thành tích của đảng) lúc nào phải hạ bệ, xun xoe (Khi xin chữ ký, sổ đỏ, giấy xác nhận) v.v...lúc nào rên rỉ như đào đẻ trên sân khấu (lúc xin tiêu chuẩn khám chữa bệnh, kể lể qúa trình tham gia cách mạng của ông bà, cha mẹ để hưởng tiền huân, huy chương, kháng chiến, tiền khởi nghĩa , 3 triệu, 5 triệu v.v )

Hiện tại Việt Nam đang ở bước thụt lùi của lịch sử, mọi mặt về kinh tế, văn hoá, giáo dục đều đứng ở mức tận cùng thế giới, vậy mà những tên tay sai chuyên nghiệp là công an, bảo vệ, các cấp chính quyền lại nhân danh pháp luật, nhân danh công lý của nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, lấy việc tàn sát dân oan, bắt bớ các nhà dân chủ là kế tiến thân với quan thầy, đó chính là tiền đề, cũng là lý do của đấu tranh, nổi loạn, vùng lên...Hiểu rõ chân lý sơ đẳng này mà chúng tôi - những người ở trong hay ngoài nhà tù- không hề chùn bước, nao núng. Đảng càng đàn áp thì khí thế của bà con càng dâng cao, càng trút lên đầu giặc Đảng những lời buộc tội, tố cáo, càng lộ rõ âm mưu thâm độc của Đảng trong việc điều hành, cai trị đất nước...

Sự phẫn nộ giúp chúng tôi quên mệt mỏi, còn sự đam mê một cuộc sống công bằng và lương thiện, lành mạnh giúp chúng tôi cứng gối, vững vàng, giàu bản lĩnh. Đến một ngày nào đó, nhờ sợ hiệp lực, tấn công mạnh mẽ của cộng đồng hải ngoại - những con người yêu chuộng dân chủ, tự do - chúng ta sẽ tước gông cùm của đảng để giành lại đất nước giang sơn đang từ tay đảng độc tài, tiếm quyền, đê hèn, ngu dốt, tham tàn, bạo ngược. Sự thực đảng đang sợ hãi, cứ nghe cái kiểu đảng lên gân trên đài phát thanh, truyền hình , qua miệng lưỡi của lãnh đạo bộ ngoại giao đủ biết đảng nao núng đến cỡ nào. Sự tiêu vong của đảng nằm ngay trong sự tồn tại của chúng, đảng càng muốn tồn tại thì nguy cơ tiêu vong càng phình ra sát nút.

Thưa bà con cô bác anh em Việt Nam trong và ngoài nước!.

Đường đi đang ở bước cuối cùng, cho dù đảng có dở trăm mưu nghìn kế, bắt bớ, đánh đập, hành hạ, bịt miệng, xuống tay với lực lượng dân chủ non trẻ của Việt Nam, chúng tôi không hề nao núng. Chính sự tự giác về lý tưởng thời đại đưa chúng tôi đi, đường đi của chúng tôi - nhờ sự nâng đỡ của bà con mà sẽ giành được từng chặng, từng chặng một, bỏ lại phía sau những đêm dài tăm tối, những bất công đè nén, ngự trị.
Chính vì vậy chúng tôi sẽ sống, quyết tâm sống, vững vàng, tranh đấu để không hổ thẹn với lương tâm, với dòng máu ông cha đang chảy giần giật trong huyết quản mình. Tự hào nhìn lại qúa khứ của cha ông, và phơi phới ngước nhìn tự do đang gần kề trên quê hương Việt Nam. Lòng tin của chúng tôi cũng như của hàng triệu người Việt Nam lúc này không chỉ dựa trên ước vọng mà có cơ sở vững vàng hơn bao giờ hết. Mong bà con cùng chúng tôi phải làm kỳ được những cái mà chúng ta định làm : -Đó là tự do, hạnh phúc là giàu mạnh, văn minh...

Con đường từ khi mở nước có đoạn quanh co, có đọan thoai thoải, khi lên dốc lúc vượt ghềnh, song đường cần tới cho 84,2 triệu người Việt Nam phải là đường cái quan, là xa lộ. Chúng tôi không đi bằng đôi chân nhỏ bé yếu ớt của mình mà trái tim tự tin, thèm khát, sôi sục giục bước chân chúng tôi đi, để nhanh chóng tiến kịp bước chân của 3 triệu đồng bào mình trên thế giới.

Hà Nội - những ngày bị cướp bóc- điều trị bệnh lao phổi 16-3-2007 TKTT

Lời kêu gọi từ Việt Nam :
Hãy rửa nỗi nhục, nỗi đau cho chúng tôi! Trần Khải Thanh Thuỷ


Thưa bà con cô bác, anh em Việt Nam đang định cư trên toàn thế giới!

Tính từ thời điểm một tết Đinh Hợi đến nay, đảng cộng sản vì lo sợ đã ra cả một chiến dịch đánh phá chúng tôi - những người con kiên trung của đất Việt , cũng là những chiến sĩ dân chủ của Việt Nam

Ngoài linh Mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê thị Công Nhân hiện đang nằm trong tay bạo quyền cộng sản, còn những nhà dân chủ khác như anh Đỗ Nam Hải, Bạch Ngọc Dương, Nguyễn Phương Anh...tuy chưa bị sa chân vào ngục tù nhưng luôn bị những bàn tay lông lá, bẩn thỉu của đảng sục vào săm soi, đàn áp từng ngày, từng giờ. Nào đưa đi tham quan nhà tù của đảng để "dằn mặt", nào buông lời doạ nạt để nắn gân, nào vẽ ra cảnh tượng nhà tù ngay trước mắt bố mẹ anh chị em ruột và con cái trong nhà để hù doạ... Bản thân tôi bị chúng sai cả một đội quân ăn cướp chuyên nghiệp là sở công an thành phố Hà Nội, cục phản gián, phòng bảo vệ an ninh phường Đức Giang tràn vào nhà, cướp đi toàn bộ phương tiện làm việc bao gồm 2 dàn vi tính, 2 điện thoại di động, một điện thoại hoà mạng telecom, các loại máy in, máy quét (Scanner), ổ USB, đĩa mềm, đĩa CD, sách vở, tài liệu, sim điện thoại, đơn thư của bà con dân oan v.v...cả hai lần thu giữ, cướp bóc , tổng trị giá 50 triệu đồng (không kể xe máy). Chưa kể hàng vạn trang bản thảo lưu trữ trong vi tính và ổ, đĩa từ ngày đầu tiên cầm bút cũng như hàng chục cuốn số tay văn học, ghi chép...hoàn toàn không dính líu đến công việc hiện tại...Hành động này của đảng cộng sản còn ác hơn thú tính, ác hơn cả hành vi đốt sách, chôn học trò của Tần Thuỷ Hoàng cách đây 2000 năm...Vì vậy, xin bà con cô bác anh em người Việt trên thế giới : Hãy rửa nỗi nhục, nỗi đau cho chúng tôi.

Thưa bà con!

Đảng cộng sản Việt Nam là một đảng vô cùng tàn ác và bất nhân, gây bao nhiêu tang tóc, oan khiên cho người Việt Nam cả trong qúa khứ cũng như trong hiện tại, tương lai... Chỉ tính riêng trong thời điểm này, số người bị bắt không biết bao nhiêu mà kể. Nào Trương Quốc Huy, Phan Bá Hải, Nguyễn Tấn Hoành, Lê thị Anh Đào, Trần Quốc Hiền, Luật sư Bùi Kim Thành v.v. Riêng trong mảng dân oan, con số này nhiều không kể xiết, từ chị Bùi thị Chỉnh, anh Trần văn Dũng (Ninh Bình) đến Nguyễn Anh Biên, Nguyễn văn Nhỏ (Hải Phòng), anh Trần Văn Hải (Sài Gòn) ... Người đang bị giam giữ chờ ngày khởi tố, người bị kết án 4 năm, 5 năm tù (xử chui) , người bị tạm giam 12 tháng, tất cả chỉ vì những hành động yêu nước, thương nòi, đòi lại quyền tự do dân chủ cho Việt Nam, hoặc đơn giản hơn, đòi lại quyền lợi đã mất cho chính bản thân và dân làng mình. Sợ hành động phản kháng của họ lan rộng thành vệt dầu loang, đám cháy lớn trong lòng những con người đói rách, tang thương, chẳng còn gì để mất, đảng đã ra lệnh cho tay sai là lũ công an đầu trâu, mặt ngựa, óc bò, tim chó bắt giữ họ, nhằm chặn đứng hành động quả cảm nguy hiểm của họ lại, theo đúng quan điểm độc tài của đảng: Bắt một người để cả vạn khiếp lây

Như một quy luật tất yếu , ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh. Chưa khi nào phong trào đấu tranh, đòi tự do dân chủ cho Việt Nam tại cộng đồng hải ngoại lại lớn mạnh như lúc này. Nào biểu tình ở Australia, ở Ca Na Đa, Mỹ, Đức v.v... Mỗi khi mở trang mạng, nghe đài RFA, đài BBC, Voa, Chân trời mới, Tiếng nước tôi v.v Nghe tiếng bà con mình vang lên những tiếng hô "đả đảo cộng sản", "Phải thả linh mục Nguyễn văn Lý"; "Thả ngay Nguyễn Vũ Bình", "thả Lê thị Công Nhân", trả tự do cho luật sư Nguyễn Văn Đài" v.v... lòng chúng tôi tràn ngập niềm cảm mến, vui sướng xiết bao, vì biết rõ trong cuộc đấu tranh cam go này, chúng tôi không đơn độc, ngược lại, một người đứng dạy từ trong oan khuất, bạo tàn, cả ba triệu người ủng hộ, khích lệ, vỗ tay hoà đồng. Một người bị bắt, cả ba triệu người đau xót, căm phẫn, dẫu cách xa nửa vòng trái đất , vẫn tìm mọi cách để bảo vệ, hoặc xuống đường biểu tình, kêu gào, phản đối, la ó...

Những tưởng trong thời đại hoà nhập, mở cửa, mọi thông tin trên thế giới đều lọt vào tai mắt của lãnh đạo cộng sản Việt Nam, khiến chúng phải biết tới mục tiêu, ý nghĩa cao đẹp, xác thực của các cuộc biểu tình này, đó là sự tự do cho các nhà dân chủ, nền dân chủ cho Việt Nam, để dẹp bàn tay tội ác của chúng lại. Không ngờ, như những kẻ điếc không sợ súng, không những chúng không hề mảy may rung động, còn cố tình truyền tai nhau những thách thức vô cùng láo xược: "Ôi dào! Ngày trước Mỹ đem bom tạ, bom tấn, đem cả vạn người cùng cả tỷ đô la vào tận Việt Nam còn chẳng làm được gì ngoài sự rút lui nhục nhã nữa là bây giờ biểu tình tận đẩu tận đâu" ...

Phát ngôn này là của tên Bạch Hưng Tân, cán bộ điều tra -sở công an thành phố Hà Nội khi đem giấy triệu tập đến bắt tôi lên sở để "làm việc", sau khi đã cướp rỗng nhà vì tội "tích trữ tài liệu phản động và đưa tin cho bọn phản động nước ngoài, chống phá nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam theo điều 88 bộ luật hình sự

Tất nhiên ở địa vị cấp dưới, tên này chỉ ăn theo và nói leo quan điểm, lập luận của quan thầy chúng mà thôi.

Không thể để cho chúng cố tình điếc mãi, đàn áp mãi được, xin bà con hãy kết hợp với nhau, với phong trào dân chủ trong nước theo phương thức: "nội công, ngoại kích, kích liên công", nghĩa là trong phá ra, ngoài kích vào, giữa trong và ngoài nước luôn có sự phối hợp nhịp nhàng, bền chặt , ăn cánh với nhau để xô đổ bức tường độc tài của cộng sản Việt Nam, để mở đường cho Việt Nam ngày mới, văn minh, dân chủ và hội nhập toàn diện

Hãy áp sát mục tiêu hơn, hãy túm lấy thắt lưng của cộng sản mà đánh, bằng cách bao vây các đại sứ quán, chất vấn, yêu cầu, buộc họ phải có động thái tích cực, đề nghị, van vỉ lãnh đạo nhà nước Việt Nam thả linh mục Nguyễn văn Lý, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, luật sư Nguyễn văn Đài và đặc biệt là Lê thị Công Nhân cũng như tất cả những con người quả cảm bị bắt trước đó, từ thành viên của khối 8406, đến thư ký hiệp hội công nông v.v. Nếu chúng không thả, có nghĩa là cố tình giết chết tinh hoa dân tộc. Hiện linh mục Nguyễn văn Lý đã ngưng tuyệt thực, sức khoẻ vô cùng giảm sút. Luật sư Nguyễn văn Đài và Lê thị Công Nhân (cùng bị giam chung tù hình sự ở trại giam Hoả Lò (mới) thuộc địa phận Cầu Diễn) đã và đang tuyệt thực sang ngày thứ 5. Bình thường Lê thị Công Nhân mắc tám căn bệnh mãn tính, huyết áp thấp, nay sức khoẻ trong tình trạng đáng lo ngại, không khác gì Nguyễn Vũ Bình vốn bị giam cầm 5 năm. Nguyễn văn Đài bị bệnh gan, nếu tuyệt thực dài ngày cũng sẽ vô cùng nguy hiểm...

Kẻ gieo gió phải gặt bão, nếu mỗi nhà dân chủ bị đảng cộng sản hành hạ, bắt giam mà cả chục đại sứ quán bị bao vây, bị quấy phá, chất vấn suốt ngày đêm thì bộ ngoại giao buộc phải lên tiếng với nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam để thả người. Ngược lại nếu họ cứ cố tình giam hãm, bắt người bừa bãi, trục xuất các phóng viên nước ngoài vô tội vạ, cấm bà con Kiều bào về nước chỉ vì lý do an ninh quốc gia(!) thì hễ quan chức lãnh đạo ra khỏi biên giới Việt Nam, hay nhân viên đại sứ quán ra khỏi nhiệm sở, sẽ được bà con tổ chức đón tiếp chu đáo bằng... phân ngựa, trứng thối, cà chua ủng hoặc là sự "chăm sóc" đặc biệt bằng cách biến thành "con tin" để đòi người, hoặc rưng rưng dòng lệ đũng quần như đã từng xảy ra với phái đoàn cộng sản khi vác mặt sang xin tài trợ, hỗ trợ bị bà con hô đả đảo, biểu tình rầm rộ trước cửa phòng họp đến mức hai đầu gối run rẩy, "reo hát" trên nền đường, không đi nổi bằng chân mình, chân đồng nghiệp ra xe, phải để nhân viên Mỹ xốc nách kéo lê như một ma nơ canh , cùng dòng lệ trào dâng, tuôn chảy nơi đầu suối... Các Mác, Lê Nin, Bác Hồ... trong lòng quần chúng(nó).

Trận đấu đang ở vào giai đoạn cam go, quyết liệt nhất, mong bà con giữ vững khí thế, dốc sức, tận tâm, tận lực, dồn đảng cộng sản - như những con thú hoang chuẩn bị tuyệt chủng trên mặt đất tới huyệt mộ cùng tư tưởng Hồ Chí Minh chó loà của chúng.
Vài lời vụng dại, thô thiển, xuất phát từ nỗi nhục, nỗi đau có thật, mong bà con để tâm xem xét, xuống đường biểu tình nhiều hơn nữa, bao vây cộng sản mạnh hơn nữa, túm thắt lưng Đảng chặt hơn nữa để quê hương Việt Nam bừng sáng sau những đêm dài tăm tối "77 năm đời ta có đảng" (đối với Miền Bắc) và "32 năm đời ta có đảng" (đối với Miền Nam).

Chút lòng thành thực tỏ bày. Quê hương tổ quốc đợi ngày sang trang ...
Mong lắm thay!

Địa ngục xã hội chủ nghĩa Việt Nam ngày 14-3-2007